Xin chào mọi người, dịch covid xuất hiện thật bất ngờ, mọi ngành nghề đều bị ảnh hưởng, ngành bất động sản chúng ta cũng không ngoại lệ. Dưới đây là tâm sự của bạn Hoàng Đặng:
Tôi năm nay 36 tuổi. Thật sự tôi cũng không đến nỗi quá khó khăn, nhưng cũng tâm sự với mọi người để có thể cùng nhau đọc xem như chuyện phím ấy mà.
Gia đình tôi vốn khó khăn từ xưa, lúc nhỏ ba tôi đạp xích lô, mẹ tôi bán vé số. Năm 8 tuổi, tôi lúc đó học lớp 3 và em tôi, lúc đó học lớp 1, 2 anh em đã cầm trong tay xấp vé số đi bán phụ giúp ba mẹ.
Tôi vẫn còn nhớ như in, năm 8 tuổi, đã từng bị bọn bất lương lừa chở từ khu nhà tôi ở là khu Lò Gốm, Quận 6 lên chợ Lớn, hứa hẹn chú chở con lên đây, sẽ mua hết cọc vé số, và cho bánh kẹo ăn vặt. Thời đó, cái tuổi đó, nghe vậy thì mắt sáng rỡ, cứ leo lên xe thôi. Nhưng khi lên tới chợ Lớn, thì người đó nói tôi đứng đợi, chú chạy ra đây 1 chút rùi quay lại, tôi cứ thế đứng đợi, đợi, đợi, rồi sau đó, chợt nhận ra, người ấy đã đi mà không quay trở lại. Cảm giác bơ vơ, lạc lõng, chơi vơi giữa dòng đời, lúc đó, không hiểu sao, tôi bật khóc trước cổng chợ, không biết làm gì, chỉ biết khóc, khóc.
Mọi người thương tình, đã gom góp mỗi người chút ít tiền, và có 1 người quen hay đi lấy hàng ở chợ Lớn, đã tình cờ thấy tôi, và về báo mẹ tôi, sau đó mẹ tôi bắt xe chạy lên chợ Lớn đón tôi. Lúc đó, tôi thật sự rất sợ, khi gặp Mẹ, chỉ biết ôm Mẹ vào lòng, và khóc. Cảm giác lần đầu tiên trong đời, bị xa gia đình trong trạng thái hoảng loạn luôn ám ảnh tôi đến suốt cuộc đời.
Nên tôi thấu hiểu được cuộc sống khó khăn biết chừng nào, và ý chí muốn thoát nghèo luôn âm ĩ trong con người tôi.
Nhưng thực tế, đời không như là mơ, có ý chí là 1 chuyện, làm được hay không lại là chuyện khác. Tôi luôn là học sinh giỏi từ cấp 1, cấp 2, cấp 3, đến lên Trung cấp, rồi liên thông Cao đẳng, khi tốt nghiệp đều là đứng nhất nhì của trường. Những tưởng ra trường, mình sẽ có thể cải thiện được cuộc sống bớt khó khăn.
Nhưng đời không như là mơ, kể từ lúc ra trường năm 20 tuổi (2004) đến năm 26 tuổi (2010) công việc cứ lận đận, chắc trải qua cũng chục công ty, có công ty làm 1 tháng, có công ty làm được 2 năm. Công việc cứ thế trôi dần qua thời gian, cũng không đâu vào đâu. Nhưng tôi vẫn đã tích lũy được 1 ít tiền chừng 80 triệu, và bắt đầu hùn hạp với bạn bè để làm ăn.
Nói là hùn hạp, nhưng thật ra tôi cho bạn mượn tiền, vì bạn nói giờ mở quán café nhỏ ở Vũng Tàu, tôi cho mượn để giúp bạn, bạn nói nếu có lời sẽ trả lại vốn và lợi nhuận từ việc bán café. Nhưng lợi nhuận đâu không thấy, chỉ thấy lúc nào cũng than lỗ, và cứ kêu tôi mượn tiền, số tiền tôi cứ đưa thêm, dù không nhiều, mỗi lần chỉ 5 triệu, 10 triệu, dần dà, có lúc lên 40 triệu, đến nỗi tôi hết sạch tiền tích lũy, và phải mượn chính em ruột tôi 60 triệu, để có tiền hỗ trợ bạn tôi. Đến lúc tôi dứt khoác không cho mượn nữa, vì bản thân tôi cũng đã mắc nợ 60 triệu, thì cộng lại hết khoản tiền bạn mượn, lên đến 180 triệu. Lúc đó, tôi lại rơi vào khủng hoảng, tôi đã tay trắng hoàn toàn, lại còn bản thân mắc nợ không biết khi nào trả hết.
Lúc đó, tôi cũng bị mất việc, do công ty làm ăn thất bại, và tôi đã mất định hướng, không việc, tay trắng, lại nợ nần, lúc ấy tôi 26 tuổi, hoàn toàn khủng hoảng, đúng nghĩa từ 2 bàn tay trắng làm nên cảnh nợ nần.
Tôi đã trải qua 1 khoảng thời gian khủng hoảng tồi tệ, công việc không còn, tiền bạc không còn, bạn bè không còn, hoàn toàn bế tắc trong cuộc sống, trong đầu lúc nào cũng quay cuồng 1 suy nghĩ sao số phận mình nó tệ như vậy, tương lai rồi sẽ ra sao, …
Và rồi, 1 bước ngoặc tiếp theo trong cuộc đời tôi, sau khỏang thời gian suy nghĩ, tôi đã nhận ra, chỉ có mình tự giúp mình thôi, có ủ rủ, buồn chán thì chỉ mình mình biết, không ai giúp được mình cả.
Tôi đã bỏ lại hết sau lưng tất cả những gì đã học, những gì đã làm, và đi học khóa ngắn hạn để chuyển 1 công việc khác mà tôi chưa từng làm. Chỉ với 1 suy nghĩ lúc đó, là cho mau quên đi cuộc sống tồi tệ đã qua, còn tương lai tới đâu hay tới đó.
Rất may, là công việc đó kéo dài cho đến hiện tại tôi 36 tuổi (2020), đúng 10 năm tròn. Tương lai tiếp theo 2020 thì tôi không thể biết trước, nhưng hi vọng, nó sẽ bằng hoặc tốt hơn, hoặc giả có tệ hơn, thì tôi tự nhũ thầm, sẽ không để nó gây cản trở đến thái độ sống của tôi như thời gian đã qua.
Quay trở lại lúc 26 tuổi (2010), tôi đã tìm 1 công việc mới, nhưng trong đầu luôn suy nghĩ là cứ làm tạm bợ, tới đâu hay tới đó, cứ tạm đi làm để sống qua ngày và có tiền trả nợ cái đã.
Làm được 2 năm, tôi dần ổn định lại tâm trí, số tiền tích luỹ cũng gần đủ để trả nợ rồi, và trong thâm tâm cũng tự hứa là phải trả dứt nợ rùi muốn làm gì tiếp thì làm.
Nhưng đúng là ý muốn bất thành, khi trong khoảng thời gian này 2012, là lúc tôi cũng bắt đầu biết đến chứng khoán, với suy nghĩ mau có tiền, tôi đã lấy toàn bộ số tiền dự định trả nợ, đưa hết vào chứng khoán, sau những lần nghe theo môi giới, cũng như tự nhìn nhận thị trường để mua bán, thì lời cũng có, lỗ cũng có, rồi như con thiêu thân, tôi hăng máu, càng chơi càng thua, đến năm 2015, tổng kết lại, mình đã đứt hết vốn, bay sạch gần 200 triệu, lại tay trắng. Nhưng cũng mừng thầm, là mình đã không còn nợ.
1 bước ngoặc tiếp theo, là cuối 2015, gia đình tôi buộc phải bán nhà ở quận Tân Phú. Vì nhà cũ quá sập xệ, không có tiền để sữa, mà phải lấy vợ cho em trai, không thể rước dâu về rùi tất cả ở trong 1 căn nhà không có lấy 1 phòng ra hồn, cũng phải giữ thể diện cho nhà trai chứ.
Thế là cả nhà tức tốc đi tìm nhà mới, loay hoay cả 1 tháng trời cũng tìm được 1 căn nhà khá ưng ý ở quận Bình Tân, có phòng ốc đàng hoàng, lại dư ra 1 số tiền để cả nhà phòng thân. Cả gia đình mừng muốn rớt nước mắt.
Và đây chính là lúc tôi biết đến cách thức để làm 1 bộ hồ sơ chuyển nhượng ra sao, đúng là quá nhiêu khê, giấy tờ quá rườm rà, cũng mất 3 tháng trời, mới xong được giấy tờ sang tên được qua gia đình tôi.
Qua nhà mới, cũng là lúc sức khoẻ ba tôi có phần giảm sút, 1 phần do lớn tuổi, 1 phần do phải uống thuốc liên tục để đủ điều kiện qua Mỹ định cư đoàn tụ với gia đình bên Nội. Thời điểm tiễn Ba mẹ tôi tại sân bay tháng 8/2016, tôi lại 1 lần hụt hẫng, ngoài mặt thì vui cười vì Ba mẹ có thể qua được Mỹ sau bao nhiêu năm chờ đợi, nhưng khi chỉ mình tôi về lại nhà, dọn dẹp nhà cửa, dọn nơi ba mẹ nằm, bỗng nước mắt lại trào ra, khóc nghẹn thành tiếng, lại 1 lần nữa, cảm giác trống vắng lạc lõng lại ùa về. Xưa giờ, luôn có Ba mẹ kề bên, nhưng nay phải đối mặt với nỗi niềm trống không, nay mai đi làm về không thấy Ba mẹ, đối mặt với 4 bức tường, cứ nghĩ tới là nước mắt lại rơi.
Thời điểm này, thực sự tôi giữ rất nhiều tiền, nhưng không phải tiền của tôi, mà là tiền tôi giữ giúp Ba mẹ tôi, khoảng 400 triệu. Tôi vẫn đi làm mỗi ngày cho qua ngày chán ngắt.
Rồi lại 1 biến cố xảy ra, tháng 10/2016 đó là lúc tôi bị lên cơn đau bụng dữ dội lúc đêm khuya cho tới trưa ngày mai. Cứ nghĩ là cơn đau bình thường, đau rồi sẽ hết, nhưng càng lúc càng đau, đến khi không chịu nổi, tôi đã gọi về cho Nguyên là bạn tôi lúc đó đang ở Long An, Nguyên tức tốc chạy lên, tới nơi thì tôi như lã người, vội đưa vào cấp cứu ở bệnh viện Bình Tân lúc 14h chiều. Bệnh viện sau đó đã làm siêu âm, x quang… rồi đưa ra kết luân tôi bị đau bao tử chuyển lên nằm khoa ngoại. Trong đêm đó, tôi cứ quặn đau, đến khoảng 4h sáng hôm sau, tôi không chịu nổi, ngất đi, Nguyên đã ý ới bác sỹ tức tốc lên khám lại, và Bác sỹ tức tốc đưa tôi vào phòng mổ, vì cơn đau ruột thừa đã làm nghiêm trọng, đã vỡ ruột thừa rồi. Người khác chỉ cần nằm 5 ngày là về, tôi nằm đến gần 2 tuần vì vết thương nặng do mỗ lúc đã vỡ.
Cũng trong khoảng thời gian nằm lại bệnh việc, có 2 việc mà tôi không bao giờ quên
1/ Tôi nằm chung phòng với 3 người, trong đó có 1 ông cụ gần 80 tuổi, hoàn cảnh rất khó khăn, bị cắt trĩ nhưng lại bị tim, không có gia đình người thân. Đêm nằm kế bên, mà cứ nghe ông rên mà lòng xót. Hỏi ra mới biết ông vào viện 1 mình, người thân không biết, mà không có tiền mổ, bán vé số nhưng đau quá nên vào viện nằm thôi, do không có tiền mổ nên bệnh viện cứ cho nằm chờ, vì bệnh viện không có kinh phí lo mổ. Số tiền mổ là 6 triệu, đó là số tiền quá lớn đối với ông.
Trong đêm đó, tôi cũng nằm trằn trọc, và cũng đã viết bài quyên góp cộng đồng trên facebook, sau đó mọi người đã gom góp được khoảng 8 triệu, và tôi đã đóng tiền mổ cho ông 6 triệu, còn 2 triệu giúp cho 2 người trong phòng cũng khó khăn ít hơn, mỗi người 1 triệu.
2/ Cũng trong đêm viết bài quyên góp, sau khi đã làm việc có ý nghĩa, thì đúng là “nhàn cư vi bất thiện”, nằm trong bệnh viện không có gì làm, tôi đã nãy sinh 1 ý nghĩ táo bạo, mà chính ý nghĩ đó làm tôi đến giờ 2020, vẫn loay hoay tìm cách thoát ra nhưng chưa được. Đó là ý nghĩ chuyển hết tiền đang giữ giúp Ba mẹ là 400 triệu và thêm 150 triệu mình đang có vào chứng khoán, với ý nghĩ tận dụng nó để có thể làm giàu nhanh chóng.
Và rồi, trong suốt thời gian nằm viện, tôi đã như con thiêu thân, cứ chạy đua với thị trường, cứ đọc f319, cafef, vietstock… trong f319 đúng là ai cũng có thể thành vĩ nhân sau 1 đêm, để rồi những lời tư vấn về 1 màu hồng cứ luôn thôi thúc tôi mua đỉnh, bắt đáy, bài học cắt lỗ cứ thế cho qua, mã mình mua như HID, HHS càng ngày càng giảm, đến lúc không chịu nổi, đành bán đáy.
Tâm lý tiền mất thì muốn gỡ lại, với số tiền có được còn lại, lại như con thiêu thân, lao vào mua những con penny giá đỉnh FLC, KLF rồi lại bán đáy, cứ như vòng lẩn quẩn, đến khi xem lại thì tài khỏan chỉ còn 130 triệu. Bay mất 420 triệu trong vòng mấy tuần nằm viện.
Với số tiền còn lại trong tài khỏan, tôi lại bấn loạn, vì lại vướng vào nợ nần tập 2, lại suy nghĩ giờ làm sao để có thể trả được số tiền cho Ba mẹ bây giờ.
Cứ thế, tiếp tục làm việc trong chán nản đến tháng 9/2017
Sau đó, nhờ còn SVN, mua giá 1.8, tăng trần liên tục lên 3.9, tôi đã lên được 260 triệu. Và niềm hi vọng kiếm tiền từ chứng khoán lại mãnh liệt khí thế, lại đầu tư vào con HAI. Mua đuổi giá 13, rồi lại chứng kiến nó rớt không phanh, tiếp tục bán ra giá 5, số tiền còn lại chỉ 60 triệu.
Giờ thì thôi, máu cờ bạc lên não rồi, được ăn cả ngã về không, đặt hết vào con PVV, mua 1.2, nó lên 2.6, kéo tài khoản lên được 130 triệu. Và từ đây, sau bao nhiêu khốn khổ với chứng khoán, tôi dứt áo ra đi, thề trong lòng không đụng tới chứng khoán nữa, rút sạch hết tiền không luyến tiếc. Tạm thời án binh bất động chờ thời cơ tính tiếp.
Nhưng cũng thời điểm này, lại nổi lên vụ bitcoin, máu tham nổi lên, thấy người khác làm giàu sao quá nhanh, người người bitcoin, nhà nhà bitcoin…
Nên cũng đã chơi thử 5-10 triệu trước tiên con LTC, ETH, DOGE, cũng có lên nhưng không như người ta nói là nhân 5, nhân 10 tài khoản.
Tôi còn nhớ lúc đó là Noel 2017, mọi người ăn tiệc Noel, còn tôi thì vừa cụng ly mọi người, vừa cứ refresh trang coinmarketcap.com
Thấy đầu tư vào những đồng coin có sẵn không lời bao nhiêu, nên tôi chuyển qua những dự án ICO, sau quá trình nghiên cứu, tìm ra được con STQ, đổ hết toàn bộ tiền vào, đổi đâu toàn bộ tiền mình có ra được 7000 USD, để đặt cược vào nó. Nó cứ lình xình lình xình 1 thời gian không lên không xuống, bỗng 1 ngày nào đó cá mập nhảy vào, thời điểm đó bitcoin lên gần 20.000 USD/coin, thì đồng STQ của tôi cũng được đẩy lên, tính ra từ 7000 USD lên được 15000 USD, trong bụng mừng thầm là có thể bán trả được nợ rồi, nhưng lòng tham cứ thúc ép không bán, để đó vì nó còn lên nữa….
Và rồi, chuyện gì đến cũng đến, lên đỉnh rồi cũng bắt đầu xuống không phanh, trong 2 ngày từ 15000 USD nó giảm xuống còn 10000, 7000, 5000, 2000, 1000.
Lại rơi vào khủng hoảng… Lại cứ mơ tưởng ối dào, nó xuống thì nó lên lại thôi,… và đến thời điểm hiện tại tháng 4/2020, giá trị nó chỉ còn có thể ăn được 2 tô phở Phú Vương là 10 USD, bỏ xó đó, coi như không quan tâm nữa.
Như vậy, tổng số tiền từ 2012 đến 2018, bị chứng khoán và tiền ảo đánh bay mất 800 triệu, nên giờ hễ ai kêu tôi vào lại chứng khoán, hay vào tiền ảo thì tôi chạy xa không hề quay đầu.
Số nợ 400 triệu, giờ không biết cách nào trả…
Quay ngược lại câu chuyện tháng 9/2015, là lúc gia đình tôi mua nhà mới ở Bình Tân.
Căn nhà này đúng là có duyên, tối hôm trước đi xem nhà, dù trước đó 1 tháng đã xem biết bao nhiêu căn nhưng không ưng căn nào hết, thì chốt hẹn sáng hôm sau xuống cọc, fix nhanh gọn lẹ chủ bớt 30 triệu, cò bớt 10 triệu, tổng 40 triệu, chốt luôn, hẹn 1 tháng công chứng. Nhưng trớ trêu thay 1 tháng sau, vẫn không thể công chứng được, do hoàn công chưa xong, sổ chưa ra được, thế là người bán kêu chờ 1 tháng nữa, họ cũng đưa văn bản của quận nêu rõ lý do chậm do tồn đọng nhiều hồ sơ. Ừ thì đợi.
Cũng may là ổn thoả, ra công chứng được. Thật sự đây là lần đầu tiên đi công chứng, không biết mô tê gì hết, người bán và phòng công chứng hướng dẫn sao thì làm theo. Họ nói công chứng xong chỉ việc nộp bộ hồ sơ vào 1 cửa Quận là xong, rồi đợi ngày nộp thuế lấy sổ thôi.
Hí hửng cầm bộ hồ sơ lên Quận nộp, thì trời ơi, quận Bình Tân sao mà đông dữ thần, bấm số thứ tự từ sáng, đợi đến chiều mới tới lượt, đến khi nộp thì được hướng dẫn qua quầy khác tiếp nhận, rồi lại bấm sổ thứ tự lần 2, cũng đợi gần tới cuối giờ chiều, được hướng dẫn là hồ sơ không đủ, yêu cầu photo thêm sổ đỏ, hộ khẩu, cmnd mặc dù là đã có 1 bộ trong hồ sơ rồi.
Thế là ngày mai quay lại bổ sung, cũng bấm số rồi đợi tới chiều, cũng tiếp nhận rồi được hướng dẫn bổ sung biên lai thuế phi nông nghiệp….
Thấy mất thời gian quá, thế là ra trước cổng uỷ ban, vào dịch vụ nhờ họ xem giúp, họ báo phí 5 triệu, 1 tháng sau lấy. Thôi thì đưa dịch vụ cho rồi, chứ kiểu này mất thời gian quá.
Rồi cuối cùng cũng cầm được sổ trên tay, mừng muốn gớt-nước-mắt. Nhìn lại, do 2 anh em đứng tên, mà 1 cửa quận không xem kỹ tưởng 2 vợ chồng, nên ghi sai giới tính. Tiếp tục đi chỉnh, mất thêm gần 1 tháng mới chỉnh được.
Tính ra mua nhà tháng 9/2015, mà gần cuối tháng 11 mới nhận được sổ hoàn chỉnh.
Kỷ niệm này không bao giờ quên. Đây cũng là tiền đề để tôi sau đó tìm hiểu kỹ lại các bước làm giấy tờ chuyển nhượng thế nào.
Cũng nói thêm, là ngay lúc chơi chứng khoán, tôi đã ý thức là dù hăng máu, dồn gần hết tiền thậm chí vay mượn thêm để bỏ vào chứng khoán, nhưng tôi vẫn cố gắng tạo 1 quỹ phòng thân, tự nhũ lòng dù trời có sập cũng không đụng tới, chỉ dùng khi nguy cấp. Kể cả khi thua lỗ liên tiếp, thay vì dùng quỹ này, tôi đã vay mượn để bù vào chứng khoán luôn đặt mình trong tâm thế mắc nợ để phải làm mà trả. Còn quỹ phòng thân không đụng tới.
Song song với khoảng thời gian mua nhà này, tôi cũng nhận được 1 số tiền thừa kế từ gia đình, do Ông Bà Nội để lại, tương đương khoảng 250 triệu. Số tiền này tôi đã dùng để trả dứt điểm nợ, và trích ra 1 phần để bù vào đợt thua lỗ chứng khoán như đã nói ở trên. Số tiền còn dư lại khoảng 100 triệu thì để vào tài khoản ngân hàng phòng sử dụng sau này.
Thật ra, ngay từ khi nhận được khoảng tiền thừa kế từ gia đình, tôi đã được nghe lời khuyên là nên dùng số tiền này để đầu tư đi, chứ không nó sẽ mất giá theo thời gian. Lúc đó, tôi chỉ nghe rồi bỏ qua, vì chỉ nghĩ đơn giản là có tiền này rồi sẽ trả hết nợ cái đã.
Sau khi giải quyết xong nợ nần, cầm 100 triệu trong tay, lúc đó mới bình tâm lại và nghĩ lại lời khuyên trước đây, tính toán xem mình nên đầu tư cái gì? Chứng khoán nữa ah? Không đâu, bị thua sặc máu rồi, tôi không muốn tiền này lại bị thua tiếp nữa!
Lúc đó, nhân vụ mua nhà, trải qua quá trình làm giấy tờ là tháng 11/2015, tôi bắt đầu lên mạng tìm hiểu thêm các cách thức thực hiện thủ tục mua bán, rồi cũng tò mò, tìm hiểu xem giá cả xung quanh căn nhà tôi nó thế nào, có khác biệt gì so với lúc mới mua hay không… và thấy giá họ rao cũng tăng lên 1 ít. Tôi chợt nghĩ, sao mình không tìm hiểu mua nhà đất nhỉ!
Với 100 triệu, thử lò mò trên mạng suốt cả tuần lễ, giá đất ở gần nhà tôi là Bình Tân, Hóc Môn thì không thể nào có giá đó rồi, nên thôi, chuyển qua tìm khu xa hơn là Củ Chi xem sao.
1 tin rao đất ở Bình Mỹ – Củ Chi, đất 4×12, giá 140 triệu, thế là thu xếp cuối tuần, chạy lên xem thử. Lần đó, tôi chạy lên Củ Chi, hướng gần tới cầu Phú Cường, dọc tỉnh lộ 9, phải qua 1 con rạch nhỏ song song với tỉnh lộ 9 bằng 1 cây cầu nhỏ ngang chừng 2m, chạy vô sâu chừng 400met, 2 bên đồng không mông quạnh, cảm giác sao mà nó sợ đến thế! Vào đó, chủ cho coi giấy tờ, tôi mới bỡ ngỡ, sao không có sổ hồng giống như nhà tôi mà chỉ có sổ photo, trên sổ là diện tích miếng đất lớn cộng với hợp đồng thừa phát lại. Hỏi ra chủ đất mới nói đất sổ chung cho 5 miếng nên mới có giá đó, chứ có sổ riêng thì sao mà có giá này được. Đó là kỷ niệm lần đầu tiên đi coi đất, hụt hẫng!
Về nhà, lên mạng tìm hiểu đất sổ chung là sao, thấy nó rắc rối quá, không được phép xây dựng, sau này muốn bán lại phải 5 nhà đồng ý mới bán được. Nên thôi, bỏ!
Chủ đất nhắn tin hỏi sao rồi, tôi tìm cách từ chối, họ liền chuyển qua giới thiệu tôi 1 miếng đất ở Hoà Phú – Củ Chi cũng gần đó, diện tích 150 m2 sổ riêng đàng hoàng, giá 260 triệu. Mặc dù không có đủ tiền, nhưng thôi, cứ đi xem thế nào. Họ dẫn đi theo tỉnh lộ 8, gần khu công nghiệp Đông Nam, từ tỉnh lộ 8 đi vào chừng 600 met, vô 2 con hẻm, đường rộng hơn 3 met, là miếng đất cuối cùng của hẻm, kế bên đất là nhà đã xây rồi – cũng đẹp. Nhưng nhìn thực tế đất thì là đầu voi 9 met, tóp hậu 6 met, dài 19 met. Chủ đất nói do miếng cuối hẻm nên yên tĩnh, tận dụng đất trước hẻm lun, vì không ai qua lại. Thấy chủ nói cũng hay, lại sổ sách đàng hoàng, đẹp và rộng hơn nhiều so với miếng sổ chung, nên tôi bỏ qua yếu tố tóp hậu, hẻm cụt. Vì tôi công giáo, cũng không tin mấy cái không hay, chỉ nghĩ đầu voi thì mặt tiền lớn sẽ tốt chứ sao, trong bụng cũng ưng ưng rồi.
Ngặt nỗi không đủ tiền, vét hết sạch luôn cả tiền tôi để dành phòng thân mà mình tự hứa dù thế nào cũng không đụng tới – chỉ được gần 200 triệu, nên hẹn chủ 2 tuần sau tính tiếp. Trong vòng 2 tuần đó, tôi tìm cách vay mượn từ 1 người bạn đặc biệt, cũng được 255 triệu. Thương lượng chủ bớt, họ bớt được 3 triệu, còn 257 triệu. Cũng kỳ kèo bớt 1 thêm 2, nói chốt giá 255 triệu thì tôi tự lo giấy tờ, thế là họ đồng ý. Kéo nhau ra công chứng, tôi nhờ dịch vụ trên Củ Chi làm giấy tờ giúp, phí dịch vụ 2 triệu, hẹn 1 tháng sau có sổ.
1 tháng sau, cầm được sổ, phải nói là cảm giác lâng lâng khó tả, vì lần đầu tiên trong đời, mình có 1 miếng đất riêng cho mình.
Hàng xóm miếng đất cứ lúc nào cũng chê sao mua trong hóc, tóp hậu, bla bla …nhưng tôi mặc kệ. Tâm trạng tôi vui hẳn ra, tuần nào cũng chạy xe lên thăm đất, mục đích chỉ để nhìn đất rồi lại chạy về.
Đây là miếng đất đầu tiên của tôi.
Sau đó, tôi bắt đầu siêng năng tìm hiểu về đất hơn, dù không có tiền. Cứ rảnh là lên mạng xem đất chỗ nào, giá ra sao, quy hoạch thế nào.
Tôi bắt đầu tích luỹ từng đồng, nhịn đủ thứ, chỉ để dành tiền, có ít để ít, có nhiều để nhiều.
Đến tháng 5/2016, tình cờ lướt trên 5 giây, thấy rao 1 miếng đất trên Đồng Nai, 7×51, 359m2 mặt tiền đường nhựa Trà Cổ cách khu du lịch Suối Mơ chỉ 500met, giá là 130 triệu. Gọi điện mới biết chủ cũng ở Sài Gòn, nên liền gặp trả giá, họ bớt còn 120 triệu tự lo giấy tờ, tôi liền cọc ngay và hẹn đúng tuần sau lên xem đất và công chứng luôn. Mà đúng thiệt, chỉ xem sổ chưa coi đất mà đã cọc rồi, cảm giác rất phiêu. Làm giấy tờ ở tỉnh dễ hơn Sài Gòn nhiều, công chứng xong chỉ nộp hồ sơ và đợi ngày lên nộp thuế, lấy sổ.
1 tháng sau, tôi lên nộp thuế, lấy sổ, phát hiện địa chỉ trên sổ bị sai, hơi run, nhưng may là 1 cửa giúp đỡ nhiệt tình nên nhờ họ chỉnh sửa và chuyển phát nhanh về nhà luôn, không cần chạy lên lấy nữa.
15 ngày sau, nhận thư chuyển phát nhanh, mở ra thấy cuốn sổ, mừng ơi là mừng
Đây là miếng đất thứ 2 của tôi.
Thực ra, đến thời điểm này, tôi vẫn chưa có định hướng gì nhiều về bất động sản
Bắt đầu từ mảnh đất thứ 2, tôi dần nhen nhóm một suy nghĩ, sẽ làm gì với 2 miếng đất này đây? Mua để đó vậy thôi, chứ hoàn toàn không nghĩ là sẽ làm gì với nó.
Từ lúc đó, tôi bắt đầu chú ý nhiều hơn đến quy hoạch, cứ lên mạng tìm hiểu các văn bản, thông tin quy hoạch, định hướng phát triển kinh tế, xã hội tại địa bàn của 2 miếng đất toạ lạc, nào là quy hoạch vùng, xây dựng nông thôn mới, tương lai gần chỗ đó sẽ có gì đi qua, sẽ xây dựng thêm những gì mặc dù thực tế là tương lai không có gì cả.
Trong đầu, bắt đầu nãy sinh suy nghĩ, ah sau này có tiền, sẽ xây tường rào rào lại, trồng cây gì đó, hoặc nếu xa hơn nữa sẽ xây phòng trọ cho thuê…
Những suy nghĩ như vậy, làm cho con người tôi cảm thấy tươi trẻ hơn, có cái để nghĩ tốt hơn sẽ làm cho con người bớt đi những suy nghĩ tiêu cực, ù lì.
Tôi lại có 1 suy nghĩ, hình như là hơi mơ mộng hão huyền, biết đâu sau này, mình ráng kiếm tiền để có thể có được đất ở Sài gòn và các tỉnh giáp Sài Gòn thì sao!!! Cứ ước mơ thôi, có sao đâu!
Bạn tôi là Nguyên lúc này cũng làm việc trên Mỹ Phước, Bến Cát, Bình Dương được 3 năm rồi, tuy cách Sài Gòn hơn 50km, nhưng tôi vẫn đều đặn lên thăm vào mỗi cuối tuần. Trước kia, khi chưa có đất, tôi chỉ chạy lên xuống vậy thôi, nhưng từ khi có đất, tôi chú ý hơn đến đoạn đường từ Sài Gòn lên Bến Cát, cứ chạy ngang qua khúc nào, tôi sẽ tranh thủ chạy vô khu đó xem thử nhà cửa ra sao, đường xá thế nào, có ai rao bán hay không, giá cả bao nhiêu… Chủ yếu nắm thông tin là chính, chứ tiền đâu mà mua.
Khu Mỹ Phước 3, Mỹ Phước 4 cũng không ngoại lệ, tôi cứ chạy ngang chạy dọc trong khu đó, cũng có gọi kêu môi giới dẫn đi xem thử rất nhiều lô, giá dao động từ 250 triệu đến 350 triệu / lô. Mình nghĩ, giá thế này, khi nào mình mới mua nổi, mình đang còn chắt góp từng đồng đây này, coi cho vui thôi.
Bất chợt 1 ngày kia, vào tháng 6/2016, tôi được 1 môi giới dẫn vào khu Tân Định – Bến Cát, cũng sát Mỹ Phước 4, họ chỉ tôi 2-3 lô đất, giá tầm 180 triệu, tôi thấy ừ, giá này có thể nghĩ lại xem sao. Sau đó, tôi cũng quay lại dạo 1 vòng quanh khu đó để xem lại cơ sở hạ tầng, dân cư thế nào, thì đúng là đường xá rộng rãi, sạch sẽ, nhưng chỉ duy nhất có 1 căn nhà. Lân la làm quen hỏi thăm chủ nhà, biết tên cô Út, cô nói lý do chỉ có 1 nhà là do khu này chưa được kéo điện, nên không ai xây được, họ dùng điện là tự bỏ tiền kéo điện từ ngoài đường lớn vào, mà giá họ mua năm 2011 lúc đó tới 230 triệu lận, giờ 180 triệu là rẻ rồi đó.
Rồi cũng lân la chạy lại thêm 1 vòng trước khi về, bất chợt thấy gần nhà cô Út, cách chỉ 5 lô, có dán bảng bán đất tuốt trên cây, nên gọi hỏi thử xem giá thế nào. Họ nói họ chính chủ, lô đất diện tích 5×20, giá 160 triệu. Nhưng họ ở tận trên Daklak, trước mua dự định xuống Bình Dương lập nghiệp, nhưng nay đang kẹt tiền nên cần bán gấp, họ nói nếu mua thì họ thiện chí bớt chút ít. Ok, trả giá thử 130 triệu xem sao, dù lúc đó làm gì có đủ tiền mà mua. Họ nói không được, bớt 10 triệu, còn 150 triệu.
Trong vòng 1 tuần lễ sau đó, tôi với họ vẫn nhắn tin, thấy họ có ý định rất muốn bán, nên cũng tâm sự thiệt là tôi trả 130 triệu là trả giá đại thôi, chứ cũng không có tiền, nếu anh thực sự muốn bán, thì tôi sẽ cố gắng xoay tiền để mua.
Cũng bẵng đi 1 tuần lễ sau, họ gọi lại, đồng ý bán. Lúc đó tôi mới ngớ người, làm gì có tiền mà mua, giờ xoay hết cũng chỉ được 50 triệu là cùng, thiếu có 80 triệu chứ mấy. Thế là tìm đủ mọi cách xoay vẫn không xoay được.
Cũng cần nói thêm, là từ nhỏ đến lớn, tôi rất ít khi chia sẽ chuyện buồn vui của mình với gia đình, hầu như là không. Đặc biệt là vụ tiền bạc, thì càng không. Có túng thiếu thì tự giải quyết, nhưng không hiểu sao lần này, sau cả tuần nằm trăn trở, tôi lại đánh liều hỏi mượn Mẹ.
Mẹ cũng lưỡng lự không nói gì. Tôi nghĩ chắc không được rồi. Nhưng ngày mai Mẹ kêu tôi lại, đằng hắng 1 câu: “tiền không có mà mày suốt ngày lo cái gì đâu không. Cẩn thận coi chừng bị lừa đó!”, và đưa tôi 1 bọc đen được gói cẩn thận. Mở ra, ôi … tiền, Tôi chỉ biết mỉm cười và “dạ, con biết rồi”
Có được tiền, tôi tự tin hẳn ra. Gọi ngay cho chủ, hẹn vào gấp để công chứng. 2 ngày sau, họ bắt xe từ Daklak xuống, tôi nhìn thấy là cặp vợ chồng trẻ, ẵm theo đứa con chừng 2 tuổi, thấy cũng xót. Họ nói tranh thủ đi từ 3 giờ sáng, không ai chăm con nên ẵm theo luôn.
Vì đây là lần đầu tiên mua đất Bình Dương, nên thủ tục cũng không rành, cứ nghĩ đơn giản như Đồng Nai ra công chứng là xong. Có ai ngờ, kéo nhau ra công chứng, phòng công chứng yêu cầu phải có thêm xác nhận không tranh chấp, và trích lục bản vẽ địa chính nữa thì mới công chứng được.
Thế là lật đật chạy ngược lên uỷ ban phường xin xác nhận không tranh chấp, phường họ hẹn chiều mới có. Lúc đó, giở trò năn nỉ lạy lục, nhà xa tận Daklak, thông cảm giúp đi anh chị em ơi. Họ nhìn tôi có vẻ tội hay sao ah, nên xác nhận luôn. Thật là mừng ra mặt.
Xong xuôi, chạy 10 cây số lên phòng tài nguyên môi trường thị xã để xin trích lục bản vẽ, mình cũng tưởng sẽ có liền như bên uỷ ban phường, ai dè họ ra phiếu hẹn 7 ngày sau có. 2 vợ chồng và tôi ủ rủ ra về, đành chịu chứ sao.
Tới ngày hẹn, tôi gọi lên thử có chưa, họ báo chưa có, kêu gọi lại sau. Tôi cứ thế gọi mỗi ngày, nhưng cứ nhận được câu trả lời chưa có. Đến 7 ngày sau, trong cơn chán chường, tôi gọi lại thì báo có mới vừa có, tôi tức tốc gọi kêu 2 vợ chồng sắp xếp xuống công chứng. Qua hôm sau, cũng cặp vợ chồng ẵm đứa con xuống, lại tội cho đứa bé tập 2. Rồi cũng công chứng được. Khi họ nhận tiền xong, tôi thấy xót đứa bé, nên gởi thêm 500k gọi là mua sữa.
Sau đó, nộp vào 1 cửa thị xã, bị thị xã trả ra, kêu về phường đóng thuế phi nông nghiệp. Lại tức tốc chạy ngược về phường đóng thuế, rồi cầm biên lai quay lại thị xã. Lúc 1 cửa thị xã tiếp nhận hồ sơ xong cũng là lúc 4h30 chiều. Cũng hên là không quá giờ, nếu không lại phải mắc công ngày mai chạy từ Sài Gòn lên Bến Cát nữa.
1 tháng sau, lên đóng thuế và lấy được sổ. Mừng mém xỉu.
Đây là miếng đất thứ 3 của tôi.
Vậy là sau miếng này, tôi lại có thêm niềm tin, biết đâu ước mơ của mình là mỗi tỉnh giáp Sài Gòn đều có đất sẽ thành sự thật thì sao, giờ thì đã có Đồng Nai, Bình Dương rồi.
Sau đó, tôi mới nghĩ, chuyển hướng tìm hiểu Long An thử xem.
Suốt gần nữa năm, tôi cứ cuối tuần hay tranh thủ chạy đi mé Long An, nhưng chỉ là xem thôi.
Rồi lại tình cờ, tháng 11/2016, lướt mạng thấy tin rao bán đất ở Gò Đen, Bến Lức, diện tích 5×22, giá 120 triệu. Tôi cũng hẹn đi coi, thì được chủ đất dẫn đường, ta nói, 1 người rất rành đường như tôi, mà dẫn 1 hồi, tôi không định hình là ở đâu luôn, đường chính vào thì xấu, sình lầy, chạy xe muốn trợt bánh, rồi lại chạy vào hẻm đường đal bề rộng chỉ 0.5 met, đi ngoằn nghoèo cả hơn 500 met mới tới. Xung quanh toàn đồng ruộng 1 màu xanh mát, nhìn gần gần, thấp thoáng vài ngôi mộ nho nhỏ, chiều chiều làm bạn với cỏ cây, thả diều bắt bướm chắc vui biết mấy. Phải nói, nếu không phải tay lái lụa, chắc tôi lọt ruộng rồi. Thôi, bye bye không quay đầu.
Sau đó, tôi bắt đầu lân la những khu gần miếng đất đã đi coi xem thế nào, thì thấy đa phần đều đường bề rộng chỉ từ 0.5 đến 1 met. Nếu đường trên 2 met thì giá phải trên 250 triệu.
Lại tìm trên mạng, thấy 1 tin rao, diện tích 5×32, 180 triệu, có hình chụp xung quanh nhiều nhà, nên cũng hẹn đi coi thử. Chủ dẫn đi xem, thì thấy miếng đất này cũng gần miếng đất tôi đã coi, nhưng trong khu nhà cửa đông đúc hơn chứ không đồng không mông quạnh, đường vào chỉ rộng 1 met, từ đường lớn vào sâu 600met. Thấy có vẻ tương lai hơn miếng cũ đã coi.
Sau đó, tôi có 1 tuần để trả giá, tôi trả 130 triệu, họ dĩ nhiên là không đồng ý. Nhưng với tài trả giá như tôi, mưa dầm thấm lâu, thì còn 160, 150, 140, cuối cùng 130 triệu tôi tự lo sổ.
Ok, hẹn cọc, 1 tuần công chứng.
Tới phòng công chứng, cũng được yêu cầu phải trích lục bản vẽ, nhưng may mắn, bên Uỷ ban Huyện làm trích lục luôn trong buổi sáng, nên công chứng được trong ngày luôn.
Rồi tôi lại tiếp tục công việc quen thuộc, nộp hồ sơ vào 1 cửa Huyện, chờ 1 tháng sau, đóng thuế, lấy sổ. Cầm sổ trên tay, nhanh tay cất tủ, khoá lại.
Rất nhiều người sau đó đều hỏi, sao không mua đất ở đường lớn, lại đi mua đất đường chỉ có 1 met, xe máy chạy không khéo là lọt ruộng,… tôi chỉ cười, ai mà không muốn mua đất đường rộng, đẹp, nhưng tiềm lực tôi chỉ tới đó thôi, ai nói gì mặc ai, tôi hài lòng với sự lựa chọn của mình. Trong thâm tâm tôi, có được cái mình sở hữu là mãn nguyện rồi, còn chuyện to, rộng, đẹp.. sau này nếu có tiền thì tính sau.
Đây là miếng đất thứ 4 của tôi.
Chỉ khi tôi mua xong xuôi, hoặc công chứng xong hoặc có sổ xong, tôi mới nói mấp mé với Nguyên, lúc đó, Nguyên thế nào cũng đoán được tôi muốn nói gì. Thì cũng chỉ là la vài câu thôi, rồi huề cả làng. Tôi có thói xấu không bỏ được, là tự làm mọi thứ không bao giờ hỏi ý kiến ai, vì luôn nghĩ nói trước bước không qua, chỉ khi mọi thứ hoàn thành êm đẹp mới nói chịu lòi ra.
Bẵng đi vài tháng sau đó, sau khi có 4 miếng đất, tôi vẫn cứ tiếp tục đi làm để kiếm tiền trả nợ thôi.
Có 1 điểm đáng lưu ý, là ngay miếng đất thứ 3 của tôi ở Bình Dương tôi mua tháng 6/2016, lúc đó tôi đi xem, thấy quy hoạch bài bản, đường xá rộng rãi, trải nhựa sạch sẽ, vỉa hè, cống thoát nước, cây xanh đều có, nhưng ngặt nỗi nhà cửa thưa thớt quá. Cũng có lý do là do không có điện như tôi đã nói ở trên, nhưng đó chỉ là 1 lý do phụ thôi. Thời điểm đó, tôi không quan tâm lắm việc có xây nhà hay không, vì mục đích chính của tôi là mua đất, để đất đó là của tôi mà thôi. Tôi nghĩ mình đã mua được miếng đất giá tốt, thì tôi lại càng vui mừng hơn, những chuyện khác mình không quan tâm.
Nhưng sau đó, khi lấy được sổ ra tên tôi, tôi mới chú ý lại những thông tin trên sổ, thấy có gì là lạ, nên vội lấy sổ đất các miếng 1, miếng 2 ra so sánh, thì mới phát hiện, sao nó chỉ là 1 hình vẽ thửa đất vuông vức 4 cạnh thôi, không thấy có đường trên sổ như những lô kia, trong khi thực tế là đường trước đất có mà.
Vài tuần sau đó, tôi cứ cuối tuần lên Bến Cát thì tiện thể đều ghé thăm đất. Mỗi lần lên đó, tôi đều ghé nhà cô Út bắt chuyện, thì mới biết là lý do sâu xa của việc không có điện trong khu này. Cô nói, dự án này trước đây cũng nhiều người mua, nhưng sau đó 1 phần không ra được sổ, 1 phần không có điện để xây nhà nên hầu như mọi người đều bán lại hết, và chủ dự án cũng không mặn mà gì lắm việc kéo điện. Chỉ có cô làm căng lắm, đi thưa kiện tùm lum, chủ mới bất đắc dĩ kéo điện cho 1 mình cô, và bắt có phải bù thêm tiền vào, nên từ đó đến giờ trong khu này chỉ có 1 nhà của cô.
Và tôi cũng hỏi sao ở đây đường xá có đủ, đẹp đẽ nhưng trên sổ không có đường, cô nói theo cô biết là điện lực không cấp điện cho khu này do sổ không có đường, cô lớn tuổi chỉ biết vậy thôi.
Về nhà, tôi tìm hiểu trên mạng, thì mới biết chi tiết thêm, là ở khu Bến Cát, những trường hợp phân lô nhỏ lẻ, chủ dự án mua 1 thửa đất bự, chỉ có 1 mặt duy nhất tiếp giáp đường trên sổ, sau đó, họ làm hạ tầng đẹp đẽ, phân lô ra nhiều lô nhỏ rồi làm hồ sơ tách thửa, và miếng của tôi là 1 trong những miếng đã được chủ tách nhỏ ra.
Về mặt nguyên tắc, trên sổ, miếng đất của tôi 4 cạnh đều tiếp giáp đất của các lô của chủ khác, nên nếu muốn vào đất của tôi, thì phải băng qua đất người khác. Còn thực tế hiện hữu, đường trước đất tôi dù có là đường, nhưng về mặt chính thức, đó là đất riêng của người khác. Đó là lý dó mà điện lực không thể kéo vào được, và nếu có muốn cầm cố ngân hàng để vay tiền cũng không thể cầm cố được.
Nếu muốn cập nhật đường trên sổ, thì chủ dự án phải hiến đất, làm hạ tầng, ký giáp ranh với các chủ đất liên quan, và làm văn bản hiến đất cho nhà nước. Sau đó, nhà nước sẽ tổ chức kiểm tra xem đường được hiến đó có phù hợp quy hoạch không? Có đấu nối với đường nhà nước hiện hữu không? Hệ thống cấp thoát nước, điện có đáp ứng với hạ tầng hiện hữu không?… Những việc này, đều phải có các bên cơ quan của đô thị, phòng tài nguyên, địa chính, điện, nước… tiếp nhận và nghiệm thu. Nếu đạt hết thì mới làm hồ sơ lên Uỷ ban để cập nhật đường trên sổ. Sau khi có đường trên sổ thì mới có thể vay ngân hàng, xin kéo điện, kéo nước về. Mà những việc này, tốn rất nhiều thời gian, và vô cùng tốn kém, nên chủ dự án họ không chịu làm, dẫn đến khu này bao nhiêu năm rồi mà vẫn không có ai ở.
Sau đó, tôi mới hiểu rõ được vấn đề. Không phải cứ có đất, cứ muốn hiến cho nhà nước là nhà nước chịu đâu. Hiến là 1 chuyện, nhà nước có chịu không lại là 1 câu chuyện dài sau đó.
Coi như mình cũng có thêm kiến thức cho sau này hơn khi xem sổ đất.
Về phía gia đình tôi, khoảng đầu năm 2017, lúc đó ba mẹ tôi đã qua định cư bên Mỹ rồi, trong nhà chỉ có 2 anh em tôi ở, mỗi người đều có gia đình và công việc riêng.
Nhìn lại em trai tôi, tôi bất chợt nhận ra, em mình không biết nó có tài sản đầu tư gì hay không? Vì xưa giờ, anh em cũng rất ít nói chuyện hay tâm sự với nhau, nhưng nay mình có đất, thì cũng nên hỏi thăm em mình xem có ý định gì không để cho ý kiến. Nếu nó cần, thì mình sẵn sàng nhường lại miếng đất này để nó có miếng đất lận lưng.
Tôi đã thử hỏi thăm và em tôi cũng nói thấy anh mình có đất cũng muốn lắm, nhưng làm gì có tiền mà nghĩ tới.
Tôi sau đó suy nghĩ rất nhiều, và cũng nghĩ lại em mình trước đây năm 2010, lúc tôi túng thiếu, cũng từng giúp cho tôi mượn tiền, góp lại mỗi tháng sau đó, nên tôi đã chủ động đề nghị là sẽ để lại miếng đất này cho em tôi, và mỗi tháng trả góp cho tôi 10 triệu đến khi nào hết thì thôi. Thế là, em tôi cứ mỗi tháng đều góp 10 triệu và tôi cứ đinh ninh là khi nào mình nhận đủ hết sẽ đưa sổ cho em mình.
Nhưng người tính không bằng trời tính, sau đó 1 biến cố xảy ra với em tôi, khiến nó phải chạy vạy lo tiền để xử lý. Lúc đó, em tôi đã góp được 5 tháng, tương đương là 50 triệu.
Cũng vào thời điểm đó, như tôi có đề cập ở phần 2, chính là lúc tôi đã nằm trong bệnh viện mổ ruột thừa, và đã có sai lầm bốc đồng nghiêm trọng trong việc đầu tư chứng khoán khiến toàn bộ tiền tôi đang giữ của Mẹ, cũng như tiền tôi nhận góp từ em tôi đã mất trắng. Lúc đó, tôi vô cùng hỗn loạn, vì số tiền quá lớn không biết sẽ làm cách nào để trả nổi.
Tôi thì đang hoảng loạn, em tôi thì đang có biến cố, nên tôi vô cùng rối trí.
Em tôi vì biến cố cũng đã mất sạch tiền, cũng đang trong trạng thái rối bời, lại đang cần gấp thêm 100 triệu để giải quyết, nên đã nhờ tôi xin sự giúp đỡ của Ba Mẹ bên Mỹ.
Bản thân tôi lúc đó tạm gác lại chuyện của mình, cũng đã rào trước đón sau mới dám nói chuyện với Ba Mẹ về chuyện em trai mình, rồi để sau khi Ba Mẹ biết chuyện, mới dám xin Ba Mẹ giúp đỡ em.
Ba Mẹ thời điểm đó, cũng lo lắng vô cùng, dù Ba Mẹ không nói nhưng tôi cảm nhận được qua từng lời nói, nét mặt, cử chỉ khi gọi điện với tôi qua facebook. Ba Mẹ sau đó cũng đã nói tôi rút 50 triệu, lấy ra trong số tiền tôi đang giữ của Ba Mẹ để cho em tôi.
Tôi báo cho em tôi biết là Ba Mẹ đồng ý giúp 50 triệu rồi, và tôi sẽ sắp xếp để đưa, dù lúc đó thật sự tôi không biết đào đâu ra để đưa.
Em tôi, sau đó, báo tôi đưa lại 50 triệu tiền góp mua đất, cộng với 50 triệu tiền Ba Mẹ giúp thì mới đủ 100 triệu để giải quyết công việc. Tôi thực sự shock, vì 100 triệu với tôi hiện là 1 con số rất lớn, biết tìm cách nào để có mà đưa đây.
Tôi nói tôi sẽ tìm cách đưa nhưng thư thã chứ không thể có ngay được, nhưng có thể do em tôi quá cần gấp, nên đã nói tôi phải đưa ngay không chờ được.
Trong cơn nóng giận, tôi bực mình nói “Mày nếu mua đất ở ngoài , đang trong quá trình góp mà không mua, đòi lấy lại ngang xương thì coi như mất luôn rồi, chứ ở đó mà lấy lại được. Để từ từ tao thu xếp trả cho.”
“Tiền của tui góp là của tui, giờ tui muốn lấy lại liền. Tui gấp lắm rồi.”
Tôi vẫn nhớ như in câu nói đó của em tôi.
“Ok. Mày nói vậy thì thôi. Để tao thu xếp”
Thế là trong 1 tuần lễ sau đó, tôi phải tìm cách chạy nhiều nơi, thậm chí vay nóng bên ngoài, để có đủ 100 triệu đưa em tôi.
Sau sự việc này, cũng làm cho mối quan hệ anh em tôi ít nhiều bị ảnh hưởng cho đến sau này.
Về phía tôi, sau đó, tôi lại càng hỗn loạn hơn, luôn trong tâm trạng bất an với tất cả mọi thứ. Chuyện đất đai cũng dẹp qua 1 bên, giờ thì chỉ tập trung cố làm sao để mau thoát khỏi suy nghĩ tiền bạc cứ đè nặng lên đầu mỗi ngày.
Tôi đã dự định chỉ giấu kín mà tự giải quyết, nhưng thật sự, sự lo âu, suy nghĩ, bất an của tôi cứ hiện rõ mồn một trên khuôn mặt, không thể giấu được Nguyên. Nguyên cứ gặng hỏi, mỗi ngày, mỗi ngày, tôi đành phải kể sự thật cho Nguyên biết.
Nguyên shock, cũng không thèm nói chuyện với tôi mấy ngày, nhưng cũng đủ bình tĩnh để biết, là hiện tôi đang tâm trạng thế nào, nên đã cố gắng an ủi tôi, cốt để vực dậy tinh thần cho tôi trước đã, rồi mọi chuyện sau này từ từ giải quyết.
Quay trở lại miếng đất đầu tiên tôi mua tháng 12/2015 ở Củ Chi, lúc ban đầu tôi rất hăm hở lên thăm mỗi tuần. Cũng mua cây, nào là mít, xoài, quýt về trồng, với ý nghĩ là sẽ tập tành làm nông thử xem, nhưng đúng là muốn làm gì cũng phải có ý chí, chứ kiểu làm chơi thì chỉ là chơi thôi. Được chừng 2 tháng, nhiệt huyết làm nông giảm dần, khu Củ Chi lại nắng nóng, các cây này đâm ra chết hết. Cỏ dại mọc um tùm, tôi dọn dẹp hoài mà nó cứ mọc ra càng ngày càng nhiều, nên thôi bỏ đó không thèm chăm tỉa nữa.
Lúc bấy giờ, tôi mới để ý đến việc lô đất bị tóp hậu, hẻm cụt, đường đất 3 met… Ban đầu khi mua thì nghĩ không sao, vì mình mua làm của chứ có bán đâu?! Rồi nghĩ tương lai có tiền sẽ xây nhà trọ, vì đất cũng nằm gần Khu công nghiệp Đông Nam. Nhưng nghĩ lại, tóp hậu vậy xây nhà trọ thế nào, cũng chỉ được 3 phòng là cùng, rồi đường nhỏ hẹp, ở trong hốc trong kẹt vậy ai mà vào thuê.
Nghĩ thì nghĩ vậy, chứ có tiền đâu mà làm. Nhìn sang bên cạnh, thấy căn nhà xây kiểu Thái cũng khá đẹp, nằm trong miếng đất vuông vức 8×20, bất chợt chạnh lòng nhìn lại miếng đất của mình sao xấu thế, nhưng mua rồi đành chịu thôi.
Rồi cũng làm quen hàng xóm, nên tuần nào lên tôi cũng qua tâm sự với họ chuyện nhân tình thế thái. Không biết lúc đó nói chơi thế nào mà nhắn với họ là nếu có ai vào hỏi mua đất thì anh cứ kêu em.
Sau đó không biết ông hàng xóm nói với cò ra sao, mà tuần nào lên ổng cũng nói cò dẫn khách vào nhiều lắm mà khách cứ chê tóp hậu, hẻm cụt, nên không quay lại. Ừ thì thôi, không bán được thì cứ để đó.
Vậy mà tầm tháng 2/2017, lúc đó tôi đang ở nhà thì thấy điện thoại reo lên, cò đất hỏi thăm đất bán bao nhiêu. Tôi thực sự ngỡ ngàng không biết sẽ nói bao nhiêu nên tôi hẹn gọi lại sau. Rồi tôi tham khảo hàng xóm, cũng như lên mạng tra thông tin, thấy tin miếng đất 8×20 có căn nhà sát miếng đất của tôi kêu 550 triệu, nên tôi nghĩ nếu cò có gọi lại thì sẽ báo 400 triệu.
Quả thật, cò gọi lại, tôi báo 400 triệu, họ chê giá cao.
Bẵng đi 1 tháng sau, cò khác lại gọi, tôi cũng báo 400 triệu, họ cũng chê, lúc đó cò cũng bắt đầu thoả thuận hoa hồng với tôi. Tôi nói 2% thì họ bảo thấp, nhưng lúc đó tôi nghĩ cứ theo thông lệ mà làm.
1 tuần sau, cũng cò đó gọi lại, nói có khách trả 350 triệu, hỏi ý tôi thế nào. Tôi cũng đắn đo, nghĩ là mua tháng 12/2015 đến giờ tháng 3/2017, nếu bán 350 triệu là lời 95 triệu rồi, nhưng tôi vẫn kêu cò giá chót là 380 triệu, buông sổ mới bán.
2 ngày sau, cò gọi lại nói khách trả thêm 20 triệu là 370 triệu, chốt thì lên nhận cọc liền. Tôi nghĩ có 10 triệu thôi nên bớt luôn, chứ mắc công lại hụt rồi lại đợi, vậy là tức tốc chạy lên Củ Chi liền.
Nhưng trước khi gặp được khách, cò mới nói với tôi giá tôi sẽ thu về là 370 triệu trừ đi 8 triệu tiền cò, tức còn 362 triệu. Tôi nghĩ là đúng thôi, sao phải nói nhỏ với tôi một cách bối rối như vậy. Họ ậm ờ rồi nói thêm, giá họ bán cho khách là 400 triệu, nhưng tôi chỉ lấy 362 triệu thôi, còn 38 triệu cò sẽ lấy. Lúc đó tôi mới ngớ người, thì ra là bị chặn ở giữa quá nhiều. Tôi hơi bực với cò, sao bảo bán 370 triệu mà giờ thành 400 triệu, tiền cò 8 triệu mà giờ là 38 triệu.
Nhưng cũng nghĩ lại, nếu giờ không đồng ý thì mắc công chạy về mà đất không bán được. Thêm nữa số tiền thu về cũng đúng như số tôi đã chấp nhận trước, chỉ khác là cò ăn quá dầy. Tôi nói lại, lúc đầu thoả thuận 2% thôi, không có vụ ăn chênh lệnh này, giờ chị ăn chênh lệch thì không lấy 2%. Cò không chịu, tôi cũng nhất quyết không chịu, thế là chia tay ra về.
Đi được tầm 1km, cò gọi lại cho tôi và đồng ý với đề nghị của tôi. Thế là cho xe quay lại tiến hành đặt cọc, hẹn 2 tuần sau công chứng.
Vì là bán miếng đất đầu tiên nên tôi cũng hơi lo. Lên mạng tìm hiểu cách thức bán thế nào, thì được biết muốn bán phải có giấy xác nhận độc thân.
Thế là vội chạy về nhà, ra uỷ ban phường xin giấy xác nhận độc thân. Uỷ ban lại yêu cầu quay lại nơi ở trước năm 2015, lúc còn bên nhà cũ ở quận Tân Phú để xin xác nhận, rồi mới cầm xác nhận đó quay lại uỷ ban phường của quận Bình Tân để xin xác nhận tiếp.
Lọ mọ chạy về uỷ ban phường cũ xin xác nhận, họ hẹn 3 ngày làm việc mới có.
3 ngày sau lên lấy, cầm trên tay giấy xác nhận thì thấy họ xác nhận độc thân từ 18 tuổi cho đến thời gian cắt hộ khẩu bên chỗ cũ. Tiếp tục chạy qua uỷ ban mới nộp vào xin xác nhận tiếp, cũng hẹn lại 3 ngày. Nhận giấy thì họ xác nhận độc thân từ thời điểm bắt đầu về chỗ mới cho đến hiện tại.
Tôi có hỏi lại chỗ Uỷ ban, vậy nếu 1 người đổi hộ khẩu 10 lần thì sao? Họ trả lời vậy thì cũng làm tương tự, về 10 chỗ cũ xin xác nhận trước rồi mới đến chỗ hiện tại xác nhận. Giờ tôi mới hiểu, bán nhà mà thay đổi chỗ ở liên tục thì khó khăn lắm.
Cũng may xong đủ giấy tờ trước khi đến ngày công chứng nên mọi việc diễn ra ổn thoả.
Vậy là miếng đất đầu tiên ở Củ Chi mua tháng 12/2015, bán tháng 3/2017, lời 115 triệu.
Cầm tiền trong tay, cảm giác lâng lâng khó tả.
Bên phía miếng đất ở Tân Định, Bến Cát, Bình Dương, sau khi mua xong tôi cũng làm quen với hàng xóm, nên cũng nắm được tình hình giá đất trên đó như thế nào.
Thời điểm tháng 3/2017, hàng xóm báo có miếng đất gần chỗ tôi kêu bán 250 triệu, hỏi tôi có ý định mua không. Dĩ nhiên là tôi không mua rồi, tôi chỉ mừng thầm là: à, miếng đất của mình giờ giá lên được 250 triệu rồi đó!
Qua tháng 4/2017, bỗng tôi nhận được tin nhắn của bạn làm chung công ty với Nguyên, họ hỏi giá bán bao nhiêu.
Tôi thắc mắc sao bạn làm chung công ty Nguyên biết, thì Nguyên mới nói lại là cũng thử nói chơi với họ thôi, vì họ cũng làm cò, biết đâu có duyên lại bán được đất.
Tôi nghĩ lại miếng đất gần tôi rao bán 250 triệu, vậy thì tôi thử kêu 260 triệu xem sao. Thế là cò đồng ý cái rụp, chuyển khoản chốt cọc 10 triệu, hẹn 2 tuần công chứng. Tôi hơi chưng hững, thấy có gì đó bất thường, lật đật lên dò lại thông tin giá đất khu vực này, hoá ra mình bán hớ rồi. Đắn đo suy nghĩ.
1 tuần sau, tôi với Nguyên bàn nhau thôi thì bẽ cọc, đền cho họ 10 triệu để giữ lại miếng đất và bán giá cao hơn.
Khi thông tin đến cò sẽ bẽ cọc, họ cũng than đủ điều bảo là có khách chốt rồi và hỏi lại tôi muốn bán giá bao nhiêu. Tôi báo giá 300 triệu.
Bên cò báo lại là khách than nghèo kể khổ, nên trả 265 triệu thôi.
Khách muốn mua đất mà than nghèo kể khổ à? Khách tung chiêu này thì tôi cũng áp dụng đúng chiêu của họ là than nghèo kể khổ lại, và nói thêm là miếng đất này đẹp, vuông vức, sát quốc lộ 13, nay kẹt tiền lắm mới bán giá 300 triệu, vậy là rẻ lắm rồi, nếu không kẹt là không bán đâu…vân vân và mây mây.
1 tuần sau, như bắt bài của nhau rồi nên khách hết than, kêu giá 270 triệu. Tất nhiên tôi không đồng ý. Rồi họ kêu lên 272 triệu, rồi 275 triệu, rồi 278 triệu.
Tôi chốt giá 278 triệu buông sổ, ok thì ra công chứng, không thì thôi. Họ đồng ý, qua hôm sau ra công chứng luôn.
Khi gặp nhau ở phòng công chứng, khách là 1 người đàn ông ốm yếu ho liên tục, bảo là quê ở tận miệt ngoài, nhờ thằng em giới thiệu (cò), tìm được miếng đất để an cư lạc nghiệp. Ban đầu chốt giá 260 triệu rồi nên để vợ con ở nhà một mình khăn gối vào đây, tưởng sẽ mua được nhưng đâu ngờ tôi đòi lên giá. Hôm qua chốt đại giá 278 triệu, nhưng vay mượn cả đêm cũng chỉ được 272 triệu, tiếp tục bài ca con cá, ngay cả tiền cò cũng không chưa trả được cho thằng em.
Không hiểu sao lúc đó tôi với Nguyên động lòng, quyết định bán với giá 272 triệu luôn.
Vào trong phòng công chứng, tôi mới thấy lạ, sao không phải là hợp đồng chuyển nhượng, mà là hợp đồng uỷ quyền? Hỏi thì ông ấy nói muốn vợ đứng tên nên làm vậy, chờ khi vợ vào thì làm thủ tục sau, không phải phiền đến tôi nữa.
Công chứng xong, tôi cầm tiền ra về, lòng vui vì vừa có tiền vừa thấy người ta có miếng đất để an cư lạc nghiệp.
Ngay hôm sau, tôi lên mạng, thấy thông tin chính miếng đất mà tôi vừa bán được rao với giá 320 triệu. Cảm giác hụt hẫng.
Nghiệm lại mới thấy thì ra ông ấy làm vậy vì ông cũng là cò, làm hợp đồng uỷ quyền để sau này tìm được khách thì sẽ bán luôn, không phải mất công làm hồ sơ chuyển nhượng 2 lần.
1 phút động lòng đi tong mấy chục triệu.
Mà thôi, cũng lời hơn gấp đôi giá vốn rồi.
Vậy là miếng đất thứ 2 ở Bình Dương mua tháng 7/2016, bán tháng 4/2017.
Kể từ thời điểm này tôi chỉ còn lại 2 miếng đất thôi ư?
Cầm tiền mặt tổng 2 miếng đã bán tôi và Nguyên cảm thấy lâng lâng. Lúc đó, lại phải suy nghĩ xem nên dùng tiền đó mua đất ở đâu nữa đây?
Sau đợt tháng 4/2017, lúc đã bán xong 2 miếng đất ở Củ Chi và Bến Cát – Bình Dương, tôi chợt nhận ra, sao chỉ trong vòng có 2-3 tháng mà mình đã bán mấy miếng đất rồi, trong khi trước đó cả năm trời không ai hỏi thăm, chắc là bất động sản có gì sôi động, nóng sốt hay sao đây!?
Mà quả là đúng thật, sau đợt đó, tôi mỗi ngày đều cập nhật thông tin trên mạng, cuối tuần thì tôi và Nguyên vẫn chạy lên rảo rảo quanh miếng đất đã bán, thấy xuất hiện rất nhiều cò. Lân la hỏi thăm thì thấy giá đất có chiều hướng tăng lên mỗi ngày, mỗi tuần. Lúc bấy giờ, tôi lại đâm ra tiếc. Giá như giữ lại chậm hơn 1 chút thì bán ra sẽ được giá cao hơn rồi!
Nhưng đất đã bán rồi tiếc cũng có được gì nữa đâu, quan trọng là giờ cầm tiền trong tay thì sẽ làm gì với nó đây nè!?
Lúc bấy giờ, tôi dự tính là mình đã bán miếng đất xấu đi rồi thì phải tìm mua miếng đẹp hơn, có đường rõ ràng trên sổ, không đầu voi đuôi chuột, không trong hẻm cùng hẻm cụt nữa.
Nhưng cầm số tiền 370 triệu đi quần thảo khu đất ở Hoà Phú, Củ Chi, 270 triệu đi quần ở Tân Định, Bến Cát, thì nói thật không thể tìm ra được miếng đất nào cả, giá nó vượt xa mức tôi đang có, mà mỗi ngày giá nó cứ tăng dần lên, đến nỗi tôi nghĩ muốn mua lại miếng đất cũ của mình cũng không được.
Thật sự là suy nghĩ tôi cứ bị bó buộc vào việc đi tìm xung quanh miếng đất tôi đã bán thôi. Nhưng tìm hoài, tìm mãi mà giá không với tới nên đâm ra nản.
Sau đó, tôi và Nguyên mới nghĩ, hay là tìm chỗ khác xa hơn xem sao. Đi xã khác xa hơn của Củ Chi? Hay đi huyện khác xa hơn của Bình Dương? Rồi thử so sánh mức độ lợi nhuận của 2 miếng đã bán, thì mới thấy % lợi nhuận miếng Củ Chi đầu tư lâu hơn, bỏ vốn nhiều hơn, mà lời chỉ 45%, trong khi ở Bến Cát đầu tư ngắn hơn, vốn ít hơn, mà lời 110%, nên chúng tôi quyết định bỏ ý nghĩ tìm đất Sài Gòn, bắt đầu chú ý đất tỉnh thôi.
Vào tầm tháng 5/2017, tôi thấy thông tin rao trên mạng, đất ở ấp Bến Tượng, Lai Hưng, Bàu Bàng, Bình Dương có 90 triệu/nền nên thử nhắn tin hỏi thăm và hẹn đi xem.
Lần đầu tiên chạy lên Bàu Bàng phải nói sao nó xa quá, là huyện giáp thị xã Bến Cát nhưng sao nó nông thôn quá, toàn cao su, nhà cửa thưa thớt.
Dẫn chúng tôi đi xem là 1 cò đất nữ, không phải người tôi đã nhắn tin. Cô ấy nói miếng 90 triệu đã bán rồi, giờ chỉ xem miếng khác 130 triệu, chạy vô đường thì toàn cát, đi không khéo là trợt bánh xe ngay. Từ đường chính Quốc lộ 13 vào khoảng 3km, rồi đi theo đường hẻm tầm 1km cỏ dại mọc lấn hết đường, 2 bên toàn cao su, tre sậy, chạy tới cuối đường không có đường ra, và chỉ tôi miếng đất 5x25m, đất trồng cây lâu năm, giá 130 triệu. Tôi vội lắc đầu, chê xa quá, đường xấu quá, dân không có ai. Họ mới nói tôi đường này đi vậy là dễ rồi, chứ mùa mưa tới là khỏi đi luôn.
Thấy chúng tôi không ưng ý, họ vội chỉ qua miếng gần đường chính hơn, cách tầm 500m, diện tích 5x35m đất trồng cây lâu năm, giá 220 triệu, có 2 nền sát nhau. Tôi thắc mắc sao ở đây toàn đất trồng cây lâu năm không vậy, không có thổ cư à!?
Họ bảo ở đây hầu như là vậy, nếu có thổ cư giá sẽ cao khó bán lắm, nên để vậy cho rẻ, ai mua về muốn lên thổ cư thì tự lên.
Tôi lại nghĩ, giá đó tính ra nếu bỏ tiền lên thổ cư, cũng gần bằng Bến Cát mất rồi, tính ra ở đây sao bằng Bến Cát được. Nên thôi tôi về.
Về nhà, tôi xem lại kỹ google map hơn, thấy khu Bến Tượng nó cũng nằm trong nguyên cụm dân cư, cũng khá nổi tiếng ở Bàu Bàng, đường xá dù là đường cát, cây cối um tùm che phủ nhưng thực ra nó là đường bàn cờ thông nhau hết, do mình đi thực địa thấy vậy thôi, chứ trên bản đồ nhìn bao quát cũng không đến nỗi.
Lại nữa, khu này dù ở Bàu Bàng, nhưng là xã giáp ranh với thị xã Bến Cát, chạy chừng 1 km thì qua bên kia là phường Chánh Phú Hoà của Bến Cát rồi, cách hoa viên Bình Dương 2 km, cách công ty cũ của Nguyên làm ở Khu công nghiệp Mỹ Phước 2 có 5km, nên trong thâm tâm tôi cũng ưng ưng rồi, chỉ có điều đang đắn đó về giá thôi.
Tôi lại nghĩ mình nên mua lúc nó còn sơ khai thế này giá mới mềm, chứ nếu nó hiện hữu hạ tầng đầy đủ thì giá cao rồi sao mua được.
Tôi cũng lên mạng tìm hiểu thì được biết khu này tương lai đường cao tốc Mỹ Phước-Tân Vạn sẽ chạy qua, lại có quy hoạch xây Khu công nghiệp Lai Hưng gần đó, và nằm giữa 2 khu công nghiệp lớn nhất Bình Dương là Mỹ Phước và Bàu Bàng, nên chắc tương lai cũng sẽ rất sáng sủa, chỉ có điều hiện tại thì còn thưa vắng thôi.
Bẵng đi 1 tuần, cò đất lại nhắn tôi có ý mua không? Tôi bảo mắc. Họ nhắn tôi có miếng khác rẻ hơn, 5x27m giá 180 triệu, tôi và Nguyên lại chạy lên coi thử. Cách đường chính là đường đất đỏ chỉ tầm 100m, cách đường Mỹ Phước Tân Vạn tầm 2km. Tôi trả giá 130 triệu, họ mở mắt tròn xoe ngạc nhiên, trả gì mà trả ác vậy ông nội!?
Thế là sau đó, 1 cuộc thương lượng giá qua tin nhắn bắt đầu, họ kêu 170 triệu, 165 triệu, 160 triệu, 155 triệu. Tôi thì nâng từ từ lên 135 triệu, 140 triệu. Cuối cùng chốt giá 145 triệu, bao sổ. Cò cũng lưỡng lự mất vài ngày mới nhắn lại tôi ok, kêu lên ký đặt cọc, hẹn 15 ngày công chứng.
Ngày ra phòng công chứng, cò cho tôi gặp người bán, nhưng khi công chứng thì ký với 2 vợ chồng chủ đất lại là người khác. Lúc này tôi mới biết người bán là người cọc với chủ đất, rồi tìm người mua bán lại – là tôi, họ ở giữa ăn chênh lệch.
Mọi việc về giấy tờ đều do người người bán đó lo với phòng công chứng, họ chủ động không cho tôi tiếp xúc chủ đất, tôi và chủ đất không nói chuyện với nhau cho đến khi ký xong giấy tờ. Sau đó, nhân lúc công chứng viên đóng dấu, cũng như người bán đang lơ là, tôi mới hỏi nhỏ chủ đất là bán lô này bao nhiêu, họ nói bán tháng trước 90 triệu, họ hỏi lại tôi mua bao nhiêu, tôi nói 145 triệu. Cả chủ đất và tôi đều không ai vui. Thiết nghĩ kêu giá 180 triệu, tôi trả 145 triệu mà còn hố một vố to như thế!
Trên Bàu Bàng, tính ra thời gian làm sổ lâu quá lâu, tôi mất 2 tháng mới nhận được sổ. Mà khi nhận sổ, tôi phát hiện bị sai họ, thay vì là Đặng, thì lại ghi là Đăng, tôi phải chạy lên 1 cửa Huyện kêu chỉnh sửa.
Trên đó, họ gặng hỏi tôi đủ điều, cứ nghĩ là do tôi sai, chuyển hết người này tới người kia, rồi hẹn tôi 15 ngày sau lên giải quyết để họ lục lại hồ sơ.
Tôi mới bực, nói chị phải giải quyết cho tôi, từ Sài Gòn lên đây 70km chỉ để nghe nói 15 ngày sau quay lại là sao, bên chị sai chứ bên tôi có sai đâu, họ nói phải lục lại hồ sơ mới biết là do tôi làm hợp đồng công chứng sai hay không, chứ giờ không có hồ sơ để đối chiếu.
Tôi mới lôi hợp đồng ra và bảo họ xem đi, tôi có sẵn bản lưu đây, khỏi cần bên chị lục. Nói thêm là tôi có thói quen luôn lưu lại tất cả hồ sơ giấy tờ cả bản giấy và chụp hình lưu vào điện thoại. Sắp xếp chúng thành từng bộ riêng biệt cho từng miếng đất, nên cần gì là tôi lôi ra ngay.
Lúc đó họ mới nhận thấy là hồ sơ tôi nộp là đúng, do họ sai nên mới bắt đầu dịu giọng lại rồi kêu chuyên viên bên văn phòng đăng ký đất đai xuống xem hồ sơ của tôi.
Rồi tôi thấy họ gọi điện lên trên Sở tài nguyên nói gì đó rất lâu. Cuối cùng, họ lấy viết đen, chấm thêm dấu nặng lên sổ, từ Đăng thành Đặng.
Tôi mới hỏi, như vậy có sao không? Sau này tôi bán có bị ảnh hưởng gì không? Họ nói tôi cứ yên tâm, nếu tôi tự ý sửa thì mới có vấn đề, còn đây là họ sửa, và họ gọi lên sở cũng kêu sở sửa luôn hồ sơ gốc rồi nên không sao đâu.
Thế là tôi mới yên tâm cầm sổ ra về.
Cũng may là mình làm căng lúc đầu, chứ không lại mất 15 ngày chờ đợi, rồi chạy lên chạy xuống nữa. Xa chứ đâu phải gần.
Đôi khi có cái miệng lanh cũng tốt chứ nhỉ.
Song song với miếng đất này, khi ký cọc xong, tôi và Nguyên lại muốn tìm thêm 1 miếng khác. Được cò giới thiệu ở khu đất đẹp hơn, thóang đãng hơn, có 2 miếng sát bên cạnh nhau, cách đường nhựa tầm 100m, diện tích 5x26m. Lúc đó tôi và Nguyên mới bàn tính với vợ chồng em trai tôi, xem có muốn mua chung luôn không? Rốt cuộc, vợ chồng em trai tôi cũng xoay tiền để cùng mua chung, miếng chúng tôi nằm ngoài, miếng em tôi nằm trong.
2 miếng này đang giai đoạn tách thửa, nên phải 30 ngày ký cọc xong mới có thể ra công chứng được.
Và cũng mất 2 tháng mới ra được sổ.
Như vậy, đến tháng 7/2017 và tháng 8/2017, là tôi có thêm 2 miếng đất ở Bàu Bàng, Bình Dương.
Giờ chúng tôi đã có lại đúng 4 miếng đất như lúc trước rồi, chỉ khác là đi xa hơn thôi.